Dù có ai gây khó dễ hay cười nhạo bạn, chỉ có cha mẹ là luôn yêu thương và lo lắng cho bạn vô điều kiện. Họ nhìn thấy bạn vấp ngã, tổn thương, thất bại nhưng lại bất lực, không thể làm gì hơn ngoài việc cầu mong bạn sẽ mạnh mẽ đứng dậy. Điều đó khiến họ day dứt và lo lắng nhất, bởi cha mẹ biết rằng trên hành trình trưởng thành, có những nỗi đau và thử thách mà bạn phải tự mình vượt qua. Dù có già yếu, sức lực không còn nhiều, cha mẹ vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân của con, luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay che chở, an ủi mỗi khi bạn quay về. Bởi với cha mẹ, bạn mãi là đứa con bé bỏng cần được bảo vệ, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.
Dưới đây là 3 điều cha mẹ già thường không nói ra nhưng mong con cái thấu hiểu.
Sợ con cái gặp chuyện chẳng lành, nhưng bản thân không giúp gì được
Khi cha mẹ bước vào tuổi già, họ không còn khả năng giúp đỡ con cái như khi chúng còn bé thơ, không thể cõng con trên vai hay dắt tay qua những chặng đường gập ghềnh. Thay vào đó, họ chỉ có thể dặn dò và lo lắng cho bạn, thường xuyên hỏi thăm về cuộc sống, mong muốn nghe bạn kể về những niềm vui hay chỉ đơn giản là biết bạn vẫn đang ổn. Những câu hỏi như: “Hôm nay con thế nào?”, “Công việc có tốt không?” hay “Ăn uống đầy đủ chưa?” tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa trong đó là cả một biển trời yêu thương, là cách cha mẹ thể hiện sự quan tâm của mình khi không thể bên cạnh giúp đỡ trực tiếp.
Khi con cái gặp khó khăn, trải qua những ngày tháng đầy thử thách, người lo lắng và đau đớn nhất không ai khác chính là cha mẹ. Mỗi lần nghe con kể về những áp lực trong công việc, về những mâu thuẫn trong các mối quan hệ, lòng cha mẹ lại nhói đau. Họ có thể không nói ra nhưng trái tim luôn khắc khoải vì con. Cha mẹ ước rằng có thể gánh bớt phần nào nỗi lo của con, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để con được hạnh phúc và bình an.
Sợ làm phiền con cái, bản thân có bệпh cũng không dám nói
Khi bị bệnh, cha mẹ thường sợ làm phiền con cái, đến mức không dám chia sẻ về tình trạng sức khỏe của mình. Nếu bạn nhận được tin cha mẹ bị ốm, đó chắc chắn là điều nghiêm trọng, vì nếu chỉ là bệnh nhẹ, họ sẽ giấu đi, không muốn con cái lo lắng hay bận tâm. Cha mẹ luôn nghĩ rằng, con cái đã có quá nhiều áp lực trong cuộc sống, từ công việc, gia đình đến những trách nhiệm xã hội, nên họ không muốn trở thành một gánh nặng thêm. Với tâm lý đó, dù có đau nhức hay mệt mỏi đến đâu, họ cũng chỉ cười xòa, nói rằng “không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi”, và tiếp tục âm thầm chịu đựng.
Khi tuổi tác và bệnh tật hành hạ, cha mẹ luôn tự động viên mình và nhau bằng những câu như “qua đêm là khỏi” hay “chịu đựng chút nữa sẽ khỏe lại thôi”. Họ bám vào niềm tin rằng cơ thể sẽ sớm hồi phục, nhưng thực tế, đó chỉ là cách để họ che giấu nỗi đau, để con cái yên lòng. Mỗi cơn đau của tuổi già không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là sự day dứt, lo sợ sẽ làm phiền con. Họ chọn cách chịu đựng một mình, tự chăm sóc và an ủi lẫn nhau. Đây là tình trạng chung của hầu hết các bậc cha mẹ, những người đã quen hy sinh, quen lo lắng cho con cái hơn là chăm lo cho bản thân mình.
Sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của cha mẹ thật phi thường. Họ lặng lẽ đứng bên nhau, gánh vác những cơn đau và mệt mỏi của tuổi già mà không một lời than vãn. Họ luôn tìm cách che giấu, luôn gượng cười để con cái không phải bận tâm. Thay vì than trách số phận, cha mẹ vẫn cố gắng động viên nhau: “Chỉ cần qua được hôm nay, ngày mai sẽ tốt hơn”. Nhưng thời gian không bao giờ chờ đợi ai, sức khỏe của cha mẹ ngày một yếu đi, bệnh tật dần dần gặm nhấm cơ thể họ, khiến những bước chân trở nên chậm chạp và ánh mắt dần mờ đi.
Và rồi, cho đến một ngày, khi một trong họ ra đi trước, khoảng trống còn lại là nỗi cô đơn không thể diễn tả bằng lời. Người ở lại, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể che giấu được nỗi buồn sâu thẳm. Mất đi người bạn đời đã đồng hành suốt bao nhiêu năm tháng, người đã cùng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, người luôn động viên mỗi khi đau yếu… Đó là nỗi đau lớn nhất mà tuổi già phải chịu đựng. Nhưng ngay cả khi ấy, cha mẹ vẫn sẽ nở nụ cười, giấu đi những giọt nước mắt để nói với con rằng họ ổn, rằng con đừng lo lắng. Bởi vì, đối với cha mẹ, hạnh phúc của con cái luôn là điều quan trọng nhất, là niềm an ủi lớn lao nhất trong quãng đời còn lại của họ.
Sợ con không vừa lòng, nên khi nói chuyện luôn cẩn thận
Khi bạn nhận thấy cha mẹ trở nên cẩn trọng hơn trong mỗi lần trò chuyện, đó có thể là dấu hiệu của tuổi già đang dần bao trùm cuộc sống của họ. Cha mẹ không còn tự tin như trước, họ lo lắng về việc không làm bạn vừa lòng, sợ những lời mình nói ra có thể khiến bạn phiền lòng hoặc nghĩ ngợi. Chính vì vậy, họ luôn suy nghĩ kỹ trước khi mở lời, cân nhắc từng câu nói, cố gắng để cuộc trò chuyện trở nên nhẹ nhàng và không làm ảnh hưởng đến bạn. Điều này xuất phát từ tình yêu thương sâu sắc mà cha mẹ luôn dành cho con cái, vì với họ, niềm vui của bạn chính là niềm vui của họ.
Khi tuổi tác đến, cha mẹ thường nói chuyện dài dòng hơn, đôi khi không nhớ chính xác mình vừa nói gì, và có thể lặp lại những câu chuyện đơn giản mà không nhận ra. Có lúc họ kể đi kể lại những kỷ niệm cũ, những câu chuyện ngày xưa, như thể đó là cách họ sống lại những khoảnh khắc đã qua, nơi ký ức vẫn còn rõ nét hơn hiện tại. Những lần nhắc lại ấy đôi khi khiến chúng ta cảm thấy phiền lòng, nhưng đó chính là dấu hiệu của tuổi già, khi bộ nhớ không còn minh mẫn như trước và quá khứ là nơi họ tìm về để cảm thấy an ủi, được sống lại những giây phút hạnh phúc thời thanh xuân.
Khi cha mẹ già đi, họ trở nên giống như những đứa trẻ, nhạy cảm và dễ tổn thương hơn bao giờ hết. Họ luôn chú ý đến cảm xúc của bạn, quan sát sắc mặt để biết bạn đang vui hay buồn. Niềm vui, nỗi buồn của bạn cũng là của họ; khi bạn cười, ánh mắt họ rạng rỡ; khi bạn buồn, nét mặt họ trĩu nặng ưu tư. Cha mẹ thường hay hỏi: “Hôm nay con có mệt không?”, “Có chuyện gì không vui sao con?”, dù chỉ là những câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng đằng sau đó là cả một tấm lòng yêu thương vô hạn, sự lo lắng và quan tâm mà họ dành trọn cho bạn.
Chúng ta thường thể hiện một bộ mặt hoàn hảo trước xã hội, luôn cố gắng giữ hình ảnh và che giấu những cảm xúc thật của mình. Nhưng chỉ khi ở bên cha mẹ, chúng ta mới có thể là chính mình, không cần phải gồng mình lên hay đóng vai một ai khác. Trước mặt họ, ta có thể khóc khi buồn, cười khi vui mà không sợ bị phán xét. Bởi cha mẹ luôn yêu thương ta vô điều kiện, họ chấp nhận mọi khiếm khuyết và lỗi lầm, luôn dang rộng vòng tay đón nhận ta trở về, bất kể cuộc đời ngoài kia có sóng gió thế nào.
Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, đừng trách cha mẹ vì những gì họ chưa làm được cho bạn, vì họ đã dành cả cuộc đời để hy sinh và nỗ lực vì bạn. Họ đã đánh đổi thanh xuân, sức khỏe và cả những giấc mơ riêng của mình để tạo dựng một mái ấm, để bạn có được một cuộc sống tốt hơn. Những bữa cơm nóng hổi khi bạn về nhà, những cái ôm ấm áp khi bạn mệt mỏi, tất cả đều là những món quà vô giá mà cha mẹ dành tặng bạn. Họ không cần sự đền đáp to lớn, chỉ mong bạn hiểu được tình yêu thương mà họ dành cho, biết trân trọng và dành chút thời gian quan tâm, chăm sóc khi họ cần. Bởi đến cuối cùng, điều mà cha mẹ mong muốn nhất chính là được nhìn thấy bạn hạnh phúc, khỏe mạnh và thành công trong cuộc sống.